Thơ hay về mái trường
THĂM MÁI TRƯỜNG XƯA
Trở lại mái trường sau hơn hai mươi năm
Lòng xốn xang ngập tràn bao kỷ niệm
Ngôi trường nhỏ đơn sơ, trìu mến
Đã xa rồi – hình bóng của ngày xưa.
Trường đây rồi! sao ngỡ đứng trong mơ
Không tìm thấy dáng hình bè bạn cũ
Cây lớp mình trồng nay đã thành cổ thụ
Chẳng thấy bóng thầy qua khung cửa thân yêu.
Kỷ niệm xưa lại ùa đến thật nhiều
Vẫn thót tim khi thầy sờ sổ điểm
Thứ tự một.. hai trong lòng cầu khiến
Mong làm sao – thầy đừng gọi tên mình.
Thân thương quá – ôi! cái thuở học sinh
Giờ lao động vẫn vui cười sảng khoái
Cắt cỏ cho đàn cá ăn mê mải
Quên cả rằng áo trắng mẹ vừa may.
Rồi những ngày buốt giá đóng gạch tay
Từng thớ đất nhào lên lộn xuống
Thấu thật mịn, mới cho vào khuôn uốn
Rét run người hai môi bập vào nhau.
Đời học sinh là thế có gì đâu
Sáng đóng gạch, chiều ngồi bên trang vở
Nét mặt vẫn vui cười rạng rỡ
Vẫn vô tư trong sáng hồn nhiên.
Và thẹn thùng khi ánh mắt đầu tiên
Của người bạn thân nhìn trong giờ học
Tất cả đều ghi vào trong ký ức
Thuở học sinh cắp sách tới trường.
Hôm nay kỷ niệm bốn mươi năm
Bốn mươi khóa học sinh về hội tụ
Những kỹ sư, những nhà kinh doanh trẻ
Và những học sinh mới được đón lần đầu.
Con gái mình cũng ở đó nơi đâu?
Chưa nhìn thấy dáng hình nhỏ bé
Cũng nụ cười ngây thơ như ngày xưa của mẹ
Của mẹ ngày xưa – dưới mái trường này.
Thời gian ơi! Hãy ở lại nơi đây
Cho tôi sống những ngày vô tư ấy
Cho ánh mắt con mãi ngây thơ khờ dại
Cho tôi về thăm lại – MÁI TRƯỜNG XƯA.
MÙA CHIA TAY
Mỗi lần thăm quê những dịp hè về
Qua sân trường lặng nhìn cành phượng đỏ
Lòng bâng khuâng chở đầy nỗi nhớ
Mùa ấy học trò chúng mình chia tay..
Sân trường cũ gốc phượng xưa còn đây
Vẫn tiếng ve ran trưa hè nắng đổ
Đầy ký ức và xốn xang nỗi nhớ
Thầy cô, bạn xưa giờ ai mất ai còn..
Gốc cây này bọn con gái đánh chuyền
Lũ con trai chơi khăng, chơi bi, rượt đuổi
Góc lớp kia cả mấy thằng mắc lỗi
Không thuộc bài thầy phạt úp mặt vào tường.
Thời gian qua như đọng lại sâu hơn
Sau cặp kính dày, mái đầu sợi bạc
Qua những biển xa, rừng xanh, ghềnh thác
Sống hết mình với trọn tuổi thanh xuân.
Kỷ niệm xưa hoa phượng đỏ góc sân
Ghế đá cô đơn ngày hè buồn bã
Thuở học trò ngây thơ trong sáng quá
Đã xa rồi như mãi vẫn còn đây..!
TRƯỜNG XƯA
Kìa ai hát bài về thăm trường cũ
Tôi chợt nghe thấy nhớ mái trường xưa
Bị thày đánh đòn mà chẳng chịu chừa
Hàng phượng vĩ bao trưa hè tránh nắng
Những đứa trẻ cãi nhau tranh thua thắng
Có đứa nào ngu chấp nhận chịu thua
Có thắng có thua cũng chỉ là đùa
Mấy đứa con gái còn chanh chua khiếp
Chơi trò gì không bao giờ chịu thiệt
Miệng chu lên ai nhìn thấy cũng ghê
Có nhiều khi chốn học chơi thỏa thuê
Thày biết được về nhà ăn đòn nữa
Hứa rồi quên có khi nào chịu sửa
Lũ học trò nghịch quỷ sứ ai ưa
Rồi những ngày đi học buổi chiều trưa
Bao trưa nắng xuống sông bơi thoả thích
Cùng nhau chơi bao nhiêu trò tinh nghịch
Đã lâu rồi mà sao chẳng thể quên
Mái trường xưa vẫn nhịp sống êm đềm
Mỗi năm về hàng cây thêm một tuổi
Lớn mất rồi bao nhiêu điều tiếc nuối
Mái trường quê nuôi lớn tuổi mộng mơ
Ai trong đời mà chẳng có tuổi thơ
Mấy chục năm xa rồi ta nghĩ lại
Tuổi thơ ta ngắn ngủi chẳng được đài
Là quãng đời vô tư hạnh phúc nhất
Nếu ai lỡ quên đi là đánh mất
Mái trường xưa nỗi nhớ trong đời
Xa lâu rồi giữ mãi tuổi thơ tôi.